Trong cuộc đời của chúng ta, mỗi người đều đối mặt với những thử thách khó khăn. Chúng ta phải đối diện với gánh nặng của những quan niệm sai lầm, những lời biện hộ, những nỗi sợ hãi và những định kiến cũ. Thật đáng tiếc, tất cả những giới hạn tự đặt ra đã trở thành trở ngại trong cuộc sống của chúng ta, khiến chúng ta không thể tiến xa hơn.
Ví dụ rõ nhất cho điều này là câu chuyện sau đây. Những điều mà bạn từng cho là ‘sự thật’ chưa từng đúng, chỉ đơn giản là bạn đã suy nghĩ chúng từ những kinh nghiệm thiếu căn bản mà bạn không nhận ra.
Có một người thầy giáo thông thái và giàu kinh nghiệm ngày xưa. Người ấy muốn truyền đạt cho một trong số các sinh viên của mình những bí quyết để có một cuộc sống hạnh phúc và phát đạt.
Thầy giáo đã quyết định cùng với học sinh của mình đến thăm một ngôi làng nghèo khó trong khu vực để truyền đạt những kiến thức quan trọng. Cả làng đều đau khổ và hoang tàn, và người dân ở đó dường như đã bỏ cuộc và hy vọng vào số phận.
Sau khi đến địa điểm, thầy giáo yêu cầu học sinh giúp mình tìm một gia đình nghèo nhất trong khu vực để tạm trú qua đêm. Họ đi bộ một khoảng thời gian và đến rìa thị trấn. Tại đó, hai người dừng lại trước một căn lều nhỏ, tồi tàn và rất cũ kỹ. Đây là căn nhà tồi tàn nhất mà họ từng thấy.
Phát hiện ra sự xuất hiện của hai khách lạ, chủ nhà xuất hiện và chào đón nồng nhiệt.
”Chào quý vị.”
Đổi thay đổi cấu trúc: Không biết thầy có sẵn lòng cho hai người đi bộ mệt nhọc này nghỉ tại đây một đêm không? Thầy trả lời lễ.
”Nơi đây hơi hẹp nhưng nếu các bạn không phiền muộn, chúng tôi rất hoan nghênh”.
Họ bàng hoàng khi bước vào, khi chứng kiến một không gian hẹp chật không rộng hơn 15 mét vuông, là nơi cư trú của tám cá nhân. Các thân hình gầy gò và khó nhìn kèm với trang phục cũ kĩ chứng tỏ rõ ràng tình trạng kém khả năng sống của họ.
Khi rời khỏi nhà, họ mới nhận ra sự mắc sai lầm của mình. Tuy vậy, gia đình này còn sở hữu một thứ tài sản khác thường – một chú bò, đặc biệt đáng chú ý trong tình huống này.
Không có gì đáng chú ý về loài gia súc này, tuy nhiên, cuộc sống và các hoạt động thường ngày của họ dường như tập trung vào động vật này.
”Hãy cho bò ăn thức ăn”.
”Hãy đảm bảo rằng nó không bị khát.”
”Ràng buộc nó để đảm bảo an toàn”.
”Đừng quên dẫn nó đi ăn uống.”
”Vắt sữa từ bò đi!”
Dù chỉ cung cấp ít sữa để sống qua ngày, con bò vẫn đóng vai trò quan trọng trong gia đình này. Tuy nhiên, nó có vẻ phục vụ mục đích lớn hơn là giữ cho họ không rơi vào hoàn cảnh khó khăn hơn. Và tại nơi bẩn thỉu và ồn ào đó, hai người thầy và học trò đã nghỉ qua đêm.
Hai giáo viên và học sinh đi trên đường một cách cẩn thận để không làm ồn đánh thức người khác trước khi bình minh. Tuy nhiên, trước khi đến đường cái, giáo viên già nói thầm rằng đến lúc phải cho học sinh biết nguyên nhân dẫn đến nơi đây đầy tàn phá. Sáng hôm sau.
Trên hành lang, ông giáo đi chậm về phía con bò bị buộc vào một cái cột hàng rào lung lay, cách căn nhà chưa đầy hai mươi thước. Khi chỉ còn cách con bò khoảng một bước chân, ông giáo già lấy ra một cái dao găm mà ông mang theo. Con bò ngã quỵ sau khi bị đâm một nhát chí mạng tạo thành bởi ông giáo già cắt ngang cổ của nó bằng lưỡi dao sắc. Người học trò hầu như không thể tin vào mắt mình.
Anh đau khổ hỏi ông giáo bằng giọng thì thầm sợ đánh thức mọi người: “Nhìn xem thầy đã làm gì? Làm sao thầy lại có thể giết chết con vật đáng thương đó? Đây là loại bài học gì mà có thể khiến cho gia đình đó phải đối mặt với cảnh suy sụp hoàn toàn? Đó là tất cả những gì họ có. Rồi họ sẽ phải làm sao?”
Thầy giáo đi xa không có phản ứng gì với nỗi đau của học sinh và lờ đi các câu hỏi của học sinh. Họ để lại một cảnh tượng đáng sợ, với bàng quang trước cảnh tượng thảm kịch gia đình đang đối mặt sau khi mất bò. Học sinh đi theo thầy với nhiều thắc mắc trong lòng và cả hai tiếp tục hành trình.
Người thầy già đề nghị họ quay lại ngôi làng đó để tìm hiểu về gia đình kia và đã bao nhiêu thời gian trôi qua. Vào một buổi chiều, họ lang thang tìm kiếm căn nhà năm trước nhưng không thấy nơi đó nữa, thay vào đó là một ngôi nhà mới xinh xắn được xây dựng trên đất cũ. Cảnh quan xung quanh vẫn giữ nguyên như trước đây.
Một người đàn ông hạnh phúc bước ra khỏi căn nhà chỉ trong nháy mắt. Anh học trò ban đầu không nhận ra người đó. Tuy nhiên, anh không thể giấu được sự ngạc nhiên khi nhận ra đó chính là người đã cho họ ở lại vào năm trước.
Với nụ cười tươi trên môi và ánh mắt sáng sủa, ông ta ăn mặc gọn gàng và sạch sẽ. Dường như đã xảy ra một sự kiện quan trọng trong cuộc đời ông ta. Người trẻ gần như không thể tin vào điều đó. Có lẽ chỉ trong vòng một năm, mọi thứ đã thay đổi như vậy? Điều này làm cho họ tự hỏi làm thế nào có thể xảy ra.
Sinh viên đưa ra câu hỏi về lý do khiến sự thay đổi của các ông trưởng thành xảy ra. Họ muốn biết tại sao các ông lại gặp nhiều may mắn như vậy. Chỉ cách đây năm, khi chúng tôi đến đây, các ông dường như đang trải qua những thời điểm khó khăn và tuyệt vọng.
Được thuật lại bởi chủ nhà, khi hai thầy trò rời khỏi, một tên xấu đã tàn phá sinh vật vô tội của gia đình ông bằng cách cắt cổ, có thể do ghen tị với tài sản quý giá của họ.
Sau ngày ấy, chúng tôi nhận thức được rằng nếu không hành động, tình trạng sẽ trở nên khó khăn hơn. Vì vậy, chúng tôi đã bắt đầu trồng rau và củ quả trên mảnh đất phía sau nhà. Không lâu sau đó, chúng tôi nhận ra rằng nếu không tận tay làm việc, tình hình sẽ càng trở nên tồi tệ hơn.
Phương pháp chúng tôi sử dụng để vượt qua những ngày đầu tiên là như vậy. Chúng tôi nhận thấy rằng mảnh vườn đó cung cấp nhiều thực phẩm hơn chúng tôi cần trong một thời gian. Nếu chúng tôi bán chúng cho người dân xung quanh, chúng tôi có thể mua thêm hạt giống. Sau đó, không lâu sau, chúng tôi không chỉ đủ ăn mà còn có thể bán chúng ở chợ.
Chúng tôi đã có đủ tiền để mua thực phẩm và quần áo lần đầu tiên trong cuộc đời. Niềm hi vọng cho một cuộc sống mới đã xuất hiện và chúng tôi tin rằng nó có thể trở thành sự thật, điều mà chúng tôi chưa bao giờ tưởng tượng tới, ngay cả trong giấc mơ. Ngôi nhà nhỏ này được xây dựng hồi tháng trước. Chuyện mất con bò đã giúp chúng tôi nhận thức được một cuộc sống khác có triển vọng.
Nghe câu chuyện, học sinh đã bị choáng ngợp. Cuối cùng, học sinh đã hiểu bài học mà thầy dạy. Mọi việc bỗng dưng rõ ràng hơn. Cái chết của con bò đã mở ra một cuộc sống mới với nhiều cơ hội tốt hơn, không phải là dấu chấm hết như học sinh đã lo sợ.
Việc quyết định từ bỏ và tìm kiếm việc làm khác có vẻ dễ dàng khi bạn đang có một công việc không đáp ứng được nhu cầu tối thiểu và không mang lại sự hài lòng cá nhân hay giá trị cuộc sống mà bạn mong muốn. Tuy nhiên, khi công việc đó giúp bạn trả nợ, sinh tồn và thưởng thức một số tiện ích nhỏ, bạn có thể rơi vào cảm giác hài lòng với suy nghĩ rằng ít ra bạn cũng có cái gì đó. Cuối cùng, bạn có thể tự hào rằng không phải ai cũng có được công việc như vậy.
Tâm trạng đó luôn được kiềm chế giống như con bò. Nếu không loại bỏ nó đi, con sẽ mãi không thể nhận ra điều gì mới mẻ hơn những điều con đã quen thuộc. Con sẽ trở thành một con tin vĩnh viễn của những giới hạn mà con tự thiết lập trong cuộc sống của mình.
Người học trò cảm thấy ngạc nhiên hơn khi nghe thầy giảng. Anh ta cảm thấy hứng thú với các nhận xét của thầy và bắt đầu hiểu sâu hơn về các vấn đề đó.
Trong cuộc đời của chúng ta, mỗi người đều đối mặt với những thử thách khó khăn. Chúng ta phải đối diện với gánh nặng của những quan niệm sai lầm, những lời biện hộ, những nỗi sợ hãi và những định kiến cũ. Thật đáng tiếc, tất cả những giới hạn tự đặt ra đã trở thành trở ngại trong cuộc sống của chúng ta, khiến chúng ta không thể tiến xa hơn.
Một thời kỳ mới đã khởi đầu vào ngày hôm đó, anh tự nhủ rằng không có chuyện không thể giải quyết trong cuộc sống này, và không còn sự hoài nghi nào nữa.